Bắt đầu từ những năm học cấp 3, tôi đã quen với cuộc sống ở trọ. Đó là căn phòng trong nhà một người quen với gia đình tôi. Không đến nỗi chật nhưng cũng không thoải mái bởi dù sao đây không phải là nhà của mình. Trong phòng có cái bàn nơi cửa sổ là hay nhất. Tôi thường ngồi bên bàn để học bài, ghi nhật ký, viết thư và làm cả những việc riêng. Ba năm trôi nhanh, chiếc bàn bên cửa sổ đã cho tôi nhiều kiến thức, kỷ niệm của những ngày đầu tiên sống xa nhà.
Vào đại học, tôi đi xa nhà hơn một ngày xe. Nơi tôi trọ bốn năm cũng là căn phòng chật có duy nhất một khung cửa sổ. Tôi chọn nơi có cửa sổ để đặt cái bàn học. Bàn quay ra ngoài ánh sáng hướng vào trong. Trên bàn có khi đủ thứ từ sách vở đến cà phê thuốc lá… nhưng cũng từ chiếc bàn này tôi có nhiều điều khó nói hết.
Ra trường đi làm, do xa nhà nên tôi phải ở lại trong khu tập thể. Căn phòng có rộng rãi thoải mái hơn trước nhưng vẫn là phòng trọ. Tôi đặt cái bàn bên cửa sổ để làm việc. Trên bàn bây giờ có thêm nhiều tài liệu chuyên môn, có chậu hoa nho nhỏ và đôi lúc có cả những bộn bề lo toan. Ngồi bên bàn quay mặt ra ngoài, tầm mắt như hướng về một thế giới bao la rộng lớn, nhìn nhận được nhiều điều trong cuộc sống mà mình cần vượt qua.
Bao nhiêu năm, tôi xem phòng trọ như ngôi nhà của mình. Dẫu đơn sơ bình dị nhưng không gian nhỏ này đã cho tôi nhiều bổ ích và cả những điều khó quên.
Tuy An
(GV trường THPT Lê Thành Phương, Tuy An, Phú Yên)